Cờ Tướng

Tin Tức

Kĩ Niệm 35 Năm ngày 30 tháng 4 GPMN

Thursday, March 24, 2011

Nước cờ đang sáng dần

Sau khi đọc một số bài phân tích, thảo luận, phiếm luận, các lời bàn trên diễn đàn và email trao đổi qua lại về chính sách đối ngoại "chìm" (không phải "nổi" - công khai chính thức) thì thấy rằng Mỹ đã và đang đi những thế cờ thật cao siêu, độc như thịt dzịt.

A. Mỹ đóng những dòng huyết mạch nuôi dưỡng Trung Cộng
Và đúng là chỗ nào có quyền lợi hay nằm vào thế cờ cần phải công khai ra tay là Mỹ sẽ có mặt ngay, nhân danh hay viện dẫn mọi thứ lý do nghe rất hùng hồn, nhân đạo, đẹp đẽ. Không những có mặt mà còn giựt dây, thúc đẩy các nước đồng minh và LHQ nhảy vào vòng chiến như sự việc hiện đang diễn ra tại Libya, còn trong qúa khứ gần thì có Afganistan và Iraq.

Trong trường hợp Libya, tuy Mỹ là người đứng sau lưng giựt dây nhưng trước mặt vẫn tỏ ra "e thẹn" chỉ chịu nhận mình là người hổ trợ (support) cho cuộc chiến này chứ không chấp nhận mình là người dẫn đầu (lead). Tính cho đến nay thì cuộc nổi dậy của dân chúng Libya chống lại nhà độc tài Gaddafi đã kéo dài hơn 1 tháng mà vẫn chưa ngã ngũ tới đâu, mặc dầu ai cũng biết rằng trước sau gì Gaddafi cũng ra đi. Dĩ nhiên thế giới đều thừa hiểu rằng với khả năng quân sự của Mỹ thì chỉ cần một vài ba ngày (hoặc ít hơn) là có thể dọn sạch ngay cái "bộ lạc" Gaddafi (gọi là bộ lạc vì cái tính ông khoái ở lều).

Câu hỏi được đặt ra là tại sao Mỹ lại muốn chơi cái trò mèo vờn chuột để làm gì? Lý do rất dễ hiểu - Mỹ muốn tạo và kéo dài sự xáo trộn, bất ổn ở Libya để làm ngưng trệ hoặc chận đứng việc sản xuất và xuất cảng dầu hoả. Việc này gây ảnh hưởng rất nặng nề cho những quốc gia lệ thuộc vào nguồn dầu hoả của Libya, mà những khách hàng lớn nhất của Libya không ai khác hơn là Pháp, Đức, Ý và Trung Cộng.

Đó là lý do tại sao Mỹ chỉ muốn đóng vai trò "hổ trợ" và để cho các nước đồng minh, khối NATO, LHQ tự động sốt sắng, nhào vô khai chiến với Gaddafi (chứ không có thái độ phản kháng hay ù lì như trong cuộc chiến Iraq và Afganistan do Mỹ làm chủ xị). Vậy là Mỹ ngồi rung đùi, còn đồng minh thì lo xăn quần, vén áo đập cha nội Gaddafi và cũng có nghĩa là gián tiếp đập ông nội Trung Cộng giùm Mỹ (tức là khi Gaddafi ra đi thì ảnh hưởng và quyền lợi của Trung Cộng ở Libya cũng không còn).

(Trong thời gian vừa qua Trung Cộng cũng làm ra vẻ đạo đức, thương dân khi cho tàu chiến tiến vào bờ biển Libya với lời tuyên bố là để di tản 30000 công nhân đang làm việc ở đó. Nhưng thật ra là tìm cách để hổ trợ và bảo vệ Gaddafi, tức là bảo vệ nguồn năng lượng mà Trung Cộng cần phải có. Tuy nhiên vì thấy phe của khối Tự Do đông và làm mạnh quá nên đành phải lép vế.)

B. Mỹ mở ra cho Trung Cộng một "sinh lộ"
Ngược lại, ở những nơi nào mà Mỹ không có quyền lợi hay nằm vào thế cờ mà Mỹ hoặc phải dùng "khổ nhục kế" hoặc không muốn trực diện với Trung Cộng thì Mỹ sẽ chơi cái tình vờ hoặc chỉ la làng cho có lệ. Ngược dòng thời gian xa thì điển hình có việc Trung Cộng tràn chiếm Tây Tạng, ngược dòng thời gian gần thì có Việt Nam với Ngày 30 Tháng Tư, Miến Điện với cuộc đàn áp đẫm máu các nhà sư và dân chúng về việc biểu tình phản đối sự độc tài của nhà cầm quyền.


Nhìn vào bản đồ thế giới thì sẽ thấy rõ ràng Mỹ có mặt gần như hầu hết trên tất cả các quốc gia nằm vây quanh Trung Hoa Lục Đia (hoặc bằng những căn cứ quân sự hoặc bằng những ảnh hưởng ngoại giao, kinh tế, ....) trải dài từ Kazakhstan, Afganistan, Pakistan, Ấn Độ, xuống tới Thái Lan, Mã Lai, Nam Dương rồi trở lên đến Phi Luật Tân, Đài Loan, Nhật và Nam Hàn. Đây là cái vòng vây của Mỹ nhằm chận đứng sự bá quyền và tầm ảnh hưởng của Đại Hán.

Tuy nói là bao vây, nhưng Mỹ đã mở ra một "sinh lộ" cho Trung Cộng đó là Biển Đông. Với con đường Biển Đông thênh thang Trung Cộng đã cho tàu chiến tung hoành khắp Biển Đông rồi tuyên bố hung hăng con bọ xít đường lưỡi bò, lưỡi heo mà chẳng gặp một sự chống đối nào đáng kể.

Vậy là ông Trung Cộng nhà ta hả hê, cho đóng hàng không mẫu hạm để khống chế biển đông và đối đầu với Mỹ. Mà làm thì phải làm cho ra hồn, chứ đâu có phải đóng một chiếc thuyền rồng để chở gia đình, bà con, dòng họ của Hồ Cẩm Đào đi hóng mát trên sông. Do đó con tàu phải được trang bị những máy móc, thiết bị tối tân . Nhưng chẳng lẽ chỉ có cái vỏ hàng không mẩu hạm không thôi thì hù được ai.

Vậy là TC phải chế và trang bị các loại súng đạn, hoả tiển, phản lực cơ, ... cần thiết và thích hợp. Nhưng chỉ có đơn độc chiếc hàng không mẫu hạm thì cũng như tướng mà không có quân, ra trận là chết chắc. Vậy là Trung Cộng lại phải bóp bụng đóng thêm hàng chục (có khi lên đến hàng trăm) chiến hạm như hộ tống hạm, thuỷ lội hạm, khu trục hạm, thiết giáp hạm, tàu ngầm, v.v... vây quanh để bảo vệ chiếc hàng không mẫu hạm, như vậy thì mới được gọi là một hạm đội "ngang sức ngang tài" có khả năng đối đầu với Mỹ.

Bây giờ thử lấy cái máy tính ra để tính sơ sơ Trung Cộng phải chi ra bao nhiêu tỷ đô la để có thể thành lập một cái hạm đội như vậy thì sẽ thấy Mỹ quá độc. Đó là chưa nói đến chi phí bảo trì (maintenance cost) và chi phí vận hành (operation cost) về xăng dầu và tiền nuôi ăn báo cô vài chục ngàn thuỷ thủ trên tàu, rẽ nhất cũng phải vài triệu đô một ngày. Ôi "sinh lộ" cũng là tử lộ!

Mỹ còn chơi đểu là lâu lâu nhắm mắt làm ngơ cho Trung Cộng đánh cắp kỹ thuật của vài món hàng quân dụng , nhưng thật ra là những thứ thuộc hạng thứ cấp (có những loại Mỹ đã lên danh sách cho về hưu). Vậy là Trung Cộng mắc mưu, bỏ công sức, tiền bạc ra chế tạo những thứ vũ khí chỉ đế trưng bày ở bảo tàng viện hoặc các loại vũ khí mà Mỹ đã biết tỏng tòng tong những cái ưu, khuyết điểm cũng như giới hạn của nó cho nên Mỹ đã có sẵn thuốc trừ khử hay giải độc.

C. Mỹ đang chiếu bí Trung Cộng
Tuy nhiên, Mỹ luôn luôn tránh đụng chạm trực tiếp với Trung Cộng vì không có lợi, và nhứt là Mỹ không chủ trương gây chiến đánh Trung Cộng bằng quân sự mà chỉ dùng thế cờ chính trị, ngoại giao, kinh tế để làm suy yếu và tan rã Trung Cộng. Còn quân sự thì Mỹ chỉ dùng (hoặc không dùng) để hổ trợ, bảo vệ cho nước cờ của mình đã được dày công sắp xếp (có khi hàng 5, 7 chục năm) để khỏi bị "trật đường rầy" vì những yếu tố bất ngờ. Tuy không dùng sức mạnh quân sự để trực chiến với đối phương nhưng Mỹ lại luôn luôn dùng cái tiềm năng quân sự (những thứ vũ khí tối tân) để khích đối phương chạy đua vũ trang cho đến khi hụt hơi, tắt thở.

Ngoài ra như chúng ta đã thấy rõ qua những biến động gần đây tại Trung Đông và Bắc Phi thì Mỹ chỉ dùng "gậy ông đập lưng ông" tức là dùng chính người dân trong nước đứng lên đập đổ chính quyền của chính nước đó. Điều này thật khôn ngoan, vì làm như vậy thì ngoài mặt Mỹ sẽ không bị mang tiếng lại không bị thiệt hại về nhân mạng cũng như tài sản của nhân dân nước Mỹ. Nếu có bạo loạn, đàn áp xảy ra thì chính quyền của nước đó sẽ bị cả thế giới lên án là tàn bạo, dã man khi ra lệnh trù dập, tàn sát chính người dân của mình.

Và đây cũng là cái cớ để cho Mỹ và các nước đồng minh can thiệp (nếu có lợi) với những lý do nhân đạo, bảo vệ người dân địa phương chống lại nạn diệt chủng. Trong khi đó người được ngấm ngầm "gián tiếp" hưởng lợi là Mỹ và nếu Mỹ có ra tay "cứu nhân độ thế" thì Mỹ lại được tiếng thơm hơn (như đang diễn ra tại Libya).

(Nhưng trực tiếp và công khai được hưởng lợi chính là người dân của chính đất nước đó, sau khi đã đấu tranh đòi lại được Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho dân tộc, cho đất nước của mình. Nghĩa là đôi bên đều có lợi [it's a Win-Win situation], nhưng cái lợi của Mỹ luôn luôn là cái lợi tiên quyết.)

Còn Trung Cộng thì đang mất dần quyền lợi và tầm ảnh hưởng (cả chì lẫn chài) ở các vùng Trung Đông và Bắc Phi, trong nước thì ngoài mặt có vẻ như "bình yên" nhưng đây là cái bình yên trước cơn giông tố (calm before the storm) - với hàng trăm, ngàn vấn đề về chính trị, kinh tế, vấn nạn xã hội, môi sinh, ... vô cùng phức tạp, "hầm bà lằng" như một nồi tả pín lù sôi sục trên lò lửa được nung nấu bởi hơn1 tỷ 300 triệu người dân - đang chờ chực nổ bùng.

Ngoài ra sự phồn vinh ở Trung Cộng (cũng như ở VN, nhưng ở VN thì còn tệ gấp ngàn lần Trung Cộng) thì đúng là cái phồn vinh giả tạo vì sự giàu sang, hào nhoáng bên ngoài có được ngày hôm nay là nhờ vào hàng núi tỷ đô la đầu tư từ nước ngoài trong đó phần lớn là của Mỹ. Cứ thử nghĩ xem một căn nhà cao sang mà phần lớn vật liệu (từ cái nền nhà, cột nhà, sườn nhà, ...) đều do thằng cha hàng xóm cho mượn. Vậy một ngày xấu trời nào đó, thằng chả dở chứng ngang nhiên chạy qua đòi lấy lại mấy thứ vật liệu quan trọng và cần thiết để chống đỡ căn nhà bấy lâu nay thì căn nhà đó sẽ ra sao ... sụp cái rầm!

(Một trong những hình thức "lấy lại" đó là Mỹ đang chuyển dần các cơ sở kinh doanh, sản xuất và vốn liếng đầu tư từ Trung Cộng sang các nước Á Châu theo thể chế dân chủ và có một tình hình chính trị ổn định như Ấn Độ, Thái Lan, Nam Dương, ...)

Một khi Trung Cộng bị tan rã chìm xuồng thì các nước đồng chí anh em khác cũng sẽ bị kéo theo ... xuống thăm hà bá! (Chuyện thường tình thế thôi, gần mực thì đen, gần đèn thì cháy - ngay cả những danh ca như Beyonce, Usher, Mariah Carey, Nelly Furtado cũng bị tai tiếng chỉ vì có dính dáng đến nhà độc tài Gaddfi.)

Trung Cộng dẫu biết rằng thằng Mỹ đang chơi cha mình nhưng cũng đành phải "www.bótay.com" vì đã lở leo lên lưng cọp, mặc dầu con cọp Mỹ không thèm xơi tái cái ông già Trung Cộng xương xẩu, bệnh hoạn, hôi hám nhưng vì con cọp đang phóng đi với một tốc lực kinh hồn cho nên nếu có tìm cách nhảy xuống thì cũng nát thây còn cố bám chặt ngồi trên lưng cọp thì trước sau gì cũng bị các cành cây sà thấp đập bể đầu - đàng nào cũng chết!

Tri kỷ tri bỉ, Mỹ biết rõ Trung Cộng muốn gì và đã & đang làm gì, do đó ngoài mặt (chính sách ngoại giao "nổi") Mỹ tỏ ra rất nhún nhường nhưng bên trong thì đã giăng một cái bẩy bao trùm cả thế giới, đã đi những nước cờ thâm sâu, để rồi một khi con mồi đã chui sâu vào rọ là lúc Mỹ ra quân chiếu tướng thì đây là lúc mà Mỹ đang dồn Trung Cộng vào thế bí.
Cứ hảy chờ xem thế sự ... nước cờ đang sáng dần!

Chân Nhi
22/03/2011

TB: Sau khi viết xong bài này thì có tin là cơ ngơi kiên cố của Gaddafi đã bị đánh sập như vậy là sau bao nhiêu năm thực thi chính sách độc tài, tàn bạo, gây bao tội ác thì bây giờ cũng đã đến lúc "game over" cũng như số phận của Saddam Hussein.

Thursday, February 3, 2011

CIA làm gì trong tổng cục II

Trong giai đoạn hậu chiến VN gọi là “phần mềm” Người Việt nên bình tỉnh chờ đợi cho đến 20 năm sau thiết lập ban giao Mỹ/Việt 1975-1995 theo như lộ đồ cũng y chang như Trung Quốc 20 năm sau, 1972 thiết lập quan hệ ngoại giao Mỹ/Trung. Lúc nầy món quà giao tế là Tư-bản Đỏ VN cũng như Trung Quốc ký hợp đồng mua Boeing của Mỹ gọi là món quà giao tiếp, rồi sẽ giàu mạnh bộc phát kinh tế thị trường liền sau đó, hãy quên đi những ngày cả nước ăn Bo Bo trừ cơm. Hoa Kỳ đang chú tâm đối thoại, tôn trọng và cùng nhau tháo gở những vướng mắc của hai bên mà Mỹ chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu mà Mỹ đã xắp xếp theo lộ đồ từng bước. Như ngày CS vào tiếp thu Saigon, CIA qua KGB ra lệnh Lê Đức Thọ phải đích thân đuổi Đại sứ Pháp ra khỏi VN để Mỹ không bị hồi hộp bể kế hoặch sách lược toàn cầu vì có thể giải pháp trung lập mà thế giới đang muốn e-ép. Tiếp nối, đem 10.000 tù ngoài bắc gọi là có nợ máu, buộc phải đày-ải đến chết vào nam để từ từ thả họ về đi qua Mỹ diện H.O nối tiếp theo sau diện ODP. Việt Nam hiện giờ cũng như VNCH trước đây đều bị sức ép của Mỹ bằng cách thay đỗi từ từ như dân quyền, dân-chũ, và tôn giáo; Đặc biệt nâng đở hàng hoá VN, tăng sức nền kinh tế theo phóng đồ thẳng đứng từ độ ngạc nhiên cho đến ngoạn mục; Hoa Kỳ cũng muốn VN có đa đảng nhưng theo lộ đồ cuộc chiến chấm dứt chưa lâu, lò thuốc súng hừng hực cả đôi bên còn câm thù đằng đằng, họ có thể cầm súng gây đổ máu trở lại trong khi Hoa Kỳ cho rằng sự đổ máu vừa qua đó cũng đã quá lắm rồi, vì đây là trò chơi chiến tranh do Mỹ dàn-dựng. Nếu như Hoa Kỳ không cẩn thận giao cho VNCH thay vì 2 ngòi nỗ (warhead) mà nhiều ngòi nổ: BLU-82s và BLU-82AL cùng CBU-55 thì chuyện gì sẽ xãy ra? Gần 5 triệu người cho cuộc nội chiến chưa đủ sao!? Hoa kỳ cho rằng đa đảng rất tốt nhưng còn quá sớm, chưa phải lúc; Nếu hấp tấp lập tức rơi vào cuộc nội chiến mà theo sách lược Mỹ lúc đầu là đảng phái chính trị, rồi lan sang tôn giáo, sắc tộc, biên giới …VN sẽ rơi vào cảnh loạn lạc chết chốc, ly tán. Cuộc nội chiến lần nầy thật thãm khốc không thể tưởng tượng được, cái nước xuất cảng hạng nhì về gạo mà phải chết đói vì không có gạo để ăn
Người Việt thật sự yêu nước hảy bình tỉnh chờ đợi kế hoặch phần mềm của Mỹ, vì chỉ có thầy thuốc độc ác cố tình bỏ độc-dược vào cơ thễ một người, thì chỉ thầy thuốc nầy mới có thuốc giãi cho người ấy mà thôi! Cái gọi là người CS tiếp tục lảnh đạo đất nước thêm một thời gian nữa là theo sách lược của Mỹ như là điều kiện cần và đủ (criteria) Nhưng cuối cùng VN phải có đa đảng đó là đáp số của siêu chiến lược toàn cầu của siêu cường số 1, và người Việt thật sự yêu nước phải biết bình tỉnh chờ đợi và để cho người lãnh đạo lương tâm, và chắc phải có lương tâm vì CIA nằm sát bên cạnh theo dỏi, với tâm huyết được rảnh tay điều hành giãi quyết nhiều gai gốc trong nội tình cũng như đối ngoại với vô vàn khó khăn, nhưng đừng lo lắng vì có hai sư phụ đứng đàn sau là Liên Xô và Hoa Kỳ mà chỉ có Mỹ mới có cái quyền chọn bạn hoặc thù cho sách lược Tam Quốc Chí tân thời, thế nên Trung Quốc không dễ gì ức hiếp Việt Nam. Tại sao quan hệ Việt-Mỹ quan trọng như vậy!? Như là định mệnh của nghiệp quả! Nhìn từ cả hai phía, mà phải mất những 20 năm mới bình thường hóa và thêm 15 năm nữa bình thường hóa có lúc vẫn bị trật khỏi cái trục vòng đua chính của nó; Tất cả mọi việc đều phải đợi đến điểm mốc thời gian như Trung Quốc cũng phải kéo dài 20 năm (đến 1972) cho đúng lộ trình; Khi nối lại bang giao 2 nước VN và TQ phải mua máy bay Boeing Mỹ gọi là món quà giao-tế, cho nên đừng nóng ruột và còn những chuyện tiếp nối sau nầy còn ngoạn mục hơn như giao lưu văn hoá trong lộ đồ phần mềm. Sau 15 bang giao rồi thêm 10 năm nửa là đúng kế hoặc Eurasian 100 năm 1920-2020, như là một chuyện huyền thoại, có như vậy mọi người mới không hiểu gì cả! Và cũng đũ thời gian dài để cho những ai mà không thể dút bỏ hận thù đã nằm xuống vĩnh viển trong lòng đất; Những người gọi là thấy xa muốn VN theo Mỹ sớm trước decent interval phải bị CIA Mỹ thông báo cho Việt Nam để lấy máu giãi quyết, trường hợp Đinh Bá Thi, Phạm Hùng, Vỏ Văn Kiệt, Hoàng Cơ Minh… nếu như các người trên thành công, Việt Nam sẽ tắm máu thêm hàng triệu sinh linh.
CIA cố tình đẩy ĐCS Việt Nam làm đão ngược chân lý, bỏ sau lưng hai giai cấp được ĐCS Việt Nam coi là nòng cốt xây dựng chủ nghĩa xã hội và là đối tượng được hưởng sự chăm sóc đặc biệt của chế độ này là công nhân và nông dân. Búa và Liềm ấy, hiện nay trên thực tế lại thuộc những người cùng khổ của xã hội, tựa những gì mà Hồ Chí Minh [Nguyễn Ái Quốc] đã mô tả cách đây 90 năm trong báo Le Paria: Người cùng khổ. Từ 1957 đến 1959 là thời gian sóng gió nhứt trong nội bộ lãnh đạo đảng, và đây là khúc quanh lịch sữ đánh dấu ngày đại hội đảng thứ 15, vào tháng 4, 1959, qua sức ép của trục Ma-Quỹ [CIA và KGB] đã cưởng bức Cụ Hồ rời khỏi cơ quan quyền lực, và còn giữ chiếc ghế Chủ tịch đảng hư vị, và nếu Hồ chết thì đễ chiếc Ghế-Tróng muôn đời không ai được ngồi trên đó. Quyền hạn được cưởng bức giao cho tam đầu chế Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Mai chí Thọ.
Giờ đây, Sở dĩ có chuyện ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam nói một đằng, làm một nẻo là vì họ sợ mất quyền lợi của bản thân, thực vậy, nếu chính thức tuyên bố từ bỏ chủ nghĩa xã hội thì ĐCS Việt Nam sẽ mất độc quyền lãnh đạo đất nước trong khi quyền lực lại là phương tiện cướp bóc làm giàu của đại đa số đảng viên có chức vụ mà CIA đã có mưu đồ có như vậy mới dễ bề thao túng như đã có quá nhiều kinh nghiệm với chính thể VNCH. Đây cũng nằm trong tầm ống kính của CIA, có như vậy là CIA chớ không phãi người Việt hải ngoại lung lay họ. CIA phải nuôi dưởng họ một thời gian vừa và đũ (criteria) rồi sau đó sẽ để cho chính con cháu thân thuộc của họ hạ bệ họ xuống, thật êm đẹp không đổ máu. CIA được lệnh tránh đỗ máu, dù có ai kia trong ĐCS muốn chống lại nhà nước VN, CIA cũng phải cho họ biết để triệt tiêu, như Đinh Bá Thi, Phạm Hùng, Vỏ Văn Kiệt, kể cả những người từ nước ngoài thâm nhập vào Hoàng Cơ Minh …Bản chất ĐCS bị cải biến thành tư bản Đỏ, còn riệng CIA thì họ cho đó là Nhóm Mafia tạm thời cầm quyền.
Tóm lại, việc duy trì cho ĐCS Việt Nam độc quyền lãnh đạo đất nước không gì khác hơn là để phục vụ lợi ích phi pháp của một nhóm nhỏ trong ĐCS Việt Nam, đi ngược lại lợi ích của tuyệt đại đa số nhân dân trong đó có hàng triệu đảng viên cộng sản và vì vậy quyết không thể kéo dài hơn được nữa! (Đây là lời Kissinger đã nói 1972 với Lê Đức Thọ nhân lúc nhảy múa nhân dịp giãi lao (break time, hình giãi mật trang 103) người thông dịch đã nói rỏ Mỹ bàn giao Miền Nam cho Hà Nội, và là hoà bình trong tầm tay (peace at hand) Luôn tiện có câu nữa đùa nữa thật:
– Giao miền Nam, ông lấy gì mà nuôi toàn cả nước? (trả lời) dễ lắm không thể đói được, biện chứng pháp: lịch sữ VN sẽ chưa bao giờ có diện tích trồng lương thực rộng khắp (khoai mì) như khi chúng tôi thống nhứt (biện pháp CIA dùng chiến tranh khí tượng, weather weaponry tiếp tục triệt tiêu để tái thiết áp dụng định luật Malthus)
– Không nên thù viên chức, sĩ quan miền nam mà kẻ thù sô-1 là chính bản thân bạn (hậu quả, khi chiếm miền nam thì cán bộ tham nhũng, mình là kẻ thù của mình vì đi ngược lại, gia tài chỉ đôi dép râu và chiếc ba-lô, là đầy tớ trung thành của nhân dân. Đúng y chang mình là kẻ thù của mình vì tham nhũng. Kẻ thù sô-2 là các đồng chí với nhau: Sự thanh toán tàn khốc giữa cán bộ thân Nga và Trung Quốc. Kẻ thù số-3 là toàn dân, trong đó có cán bộ sạch. Sau 35 năm thử trưng cầu dân ý thì rỏ ngay! Nhưng lúc nầy 1972, Thọ ngố ra không hiểu gì cả!
Do đó, để tránh cho ban lãnh đạo ĐCS Việt Nam một sự sụp đổ như đã diễn ra với các chính thể cộng sản tại Liên Xô và Đông Âu, thậm chí tồi tệ hơn rất nhiều vì hành xử của tuyệt đại đa số quần chúng nhân dân đáng tiếc là vẫn đậm chất nông dân theo đó cách mạng đồng nghĩa với trả thù, phục hận, cách duy nhất là mau chóng thực hiện chế độ đa đảng, điều mà Hiến pháp Việt Nam chưa bao giờ cấm và bản thân Hồ Chí Minh người sáng lập ĐCS Việt Nam đã chủ trương và thực hiện y chang như hiến pháp Hoa Kỳ
Mặc dầu vậy, không thể phủ nhận tính lịch sử của ngày 30/4/1975 vì đó là ngày đất nước Việt Nam thống nhất sau 30 năm chiến tranh, độc lập dân tộc được Chính phủ Hồ Chí Minh, tuyên bố ngày 2/9/1945 đến lúc đó mới thực sự trọn vẹn sau khi Mỹ đã hưởng quá nhiều lợi nhuận trong chiến tranh (Cho thấy siêu chính phủ Mỹ, sau 30 năm thu nhập quá nhiều lợi nhuận về buôn súng và chiếm độc quyền địa vị Siêu Cường số một trên thế giới bằng sản phẩm giết người, qua tính dụng của W.A.Harriman and Company với LX và CITIC với TQ)
Do đó theo mục tiêu của Mỹ “Ngày thống nhất đất nước” theo tôi là thích hợp nhất để diễn đạt ngày 30/4/75 và cũng là trung thành với nguyên lý “Độc lập dân tộc gắn liền với thống nhất đất nước” của chủ nghĩa nhất thể Việt hay hệ tư tưởng của người Việt. Đó là mục tiêu của nhóm tham mưu Harriman cũng y chang ngày mà Cụ Hồ tuyên bố tuyên ngôn độc lập giống hệch của Mỹ.
Thực vậy, mãi 14 năm sau bức tường Berlin mới sụp đổ còn bán đảo Triều Tiên thì chưa biết khi nào mới có thể chứng kiến Bàn Môn Điếm được tháo dỡ. Hoàn cảnh Trung Quốc và Đài Loan tuy có khác đôi chút, nhưng cũng vậy, chưa biết bao giờ mới chung một màu cờ. Lãnh đạo Nhà nước Việt Nam nên sửa đỗi tư duy xây Đài tưởng niệm chung cho các chiến sĩ hy sinh trong chiến đấu bảo vệ Hoàng sa và Trường Sa, trong đó người viết đề nghị tôn vinh các quân nhân quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh bằng cách công nhận họ là liệt sĩ. Tôi không nhằm bất cứ mục đích chính trị nào mà chỉ đơn giản nghĩ rằng tất cả những ai đã hy sinh để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam đều có quyền được ĐCSVN thay mặt nhân dân Việt Nam tri-ân và tri ân một cách xứng đáng. Trừ những kẻ phản bội tổ quốc Việt Nam, không ai có quyền tước đoạt cái quyền thiêng liêng ấy của những người lính Việt Nam Cộng Hoà đã ngã xuống trong cuộc chiến bảo vệ Hoàng sa, lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam, ý-kiến này nếu được ĐCSVN khôn ngoan thực hiện thì đó sẽ là sự khởi đầu quan trọng cho hòa hợp, hoà giải giữa những người Việt từng ở hai bờ chiến tuyến. Nhưng để có được hoà hợp, hoà giải dân tộc thực sự và bền vững thì ĐCSVN phải thay đổi căn bản tư-tưởng về vấn đề này. Hoà hợp, hoà giải dân tộc là xuất phát từ lợi ích chung, lợi ích quốc gia nên dứt khoát không phải là sự ban phát của nhà cầm quyền mà phía bên kia là kẻ chịu ơn, không phải là sự tha thứ, khoan dung dành cho những đứa con hư biết hối lỗi như cách ĐCS Việt Nam thể hiện bấy lâu nay. Hoà hợp, hoà giải dân tộc là biết tôn trọng và tốt hơn nữa, biết nhân nhượng những quan điểm chính trị khác biệt, kể cả đối lập để phụng sự Tổ quốc Việt Nam một cách tốt nhất, hiệu quả nhất. Nói cách khác, hoà hợp, hoà giải dân tộc là chấp nhận chung sống của các quan điểm chính trị dị biệt. Tất cả những điều kiện và yếu tố trên đây cũng đã vào lộ trình mà CIA cẩn thận xắp xếp theo từng giai đoạn điễm mốc thời gian (decent Interval)
Cần lưu ý rằng chính sách đoàn kết toàn dân tộc mà ĐCSVN luôn đề cao trước hết phải là đoàn kết chính trị, tức đoàn kết các quan điểm chính trị dị biệt bởi nếu cùng chính kiến thì cần gì phải đoàn kết. Đất nước Việt Nam không của riêng ai và vì vậy sẽ là có tội nếu ĐCS Việt Nam chần chừ hoặc tồi tệ hơn, không thực tâm thực hiện hoà hợp, hoà giải dân tộc để mọi người Việt bất luận chính kiến đều có cơ hội cứu nước trước nguy cơ Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa nói riêng, lãnh thổ Việt Nam nói chung, rõ ràng hơn bao giờ hết!
Để đúc kết, một lần nữa toàn dân kêu gọi ban lãnh đạo ĐCS Việt Nam mau chóng thực hiện chế độ đa đảng ở Việt Nam bởi nếu không, Hoà hợp, hoà giải dân tộc sẽ lại trở thành lừa dối dân tộc với hậu họa đã có thể nhìn thấy trước vô cùng nguy hiểm cho một cuộc tắm máu (Dĩ nhiên Mỹ sẽ không để xảy ra vì mọi việc Mỹ đều tĩ mĩ xắp xếp theo lộ đồ trước cả rồi) Có những món nợ trả được, có những món nợ không thể trả được, dù họ có thực sự xin lỗi cũng không làm sao chuộc lại được những mất mát, những băng hoại, những suy đồi mà chủ thuyết CS ngoại lai mang đến cho dân tộc ta. Tam Cương-Ngũ Thường bị đảo lộn, gốc rễ gia đình bị xói mòn thì làm sao xã hội có thể thăng tiến, trong sạch được, làm sao có thể tạo ra một con người đích thực được nữa, và đó là những tội ác trên mọi tội ác của đảng CS.
Nhưng lịch sử là lịch sử, sự thật lịch sử cần tôn trọng tuyệt đối, nói sai lịch sử về một số chi tiết có thể gây nghi ngờ về nhiều điều lớn hơn, nhưng lịch sữ vẫn là lịch sữ, phãi đễ cho thế hệ đời sau phán xét... Những gi CSVN làm tự họ biết, không riêng gi những nhà viết sữ VN mà còn có các nhà Báo, nhà Viết sữ học Quốc tế ghi lại
CSVN đã thật sự hết thời rồi như một con điếm về già thì chẳng còn quyến rũ dược ai nữa. Toàn thể dân tộc VN đã thấy rõ bộ mặt của họ, nên tự động rút lui, đừng để người khác tống cỗ xuống một cách đau đớn, nên nhớ rằng dân tộc VN không muốn đổ máu một cách vô ích một lần nữa. Nhưng nếu cần thì vẫn cứ phải làm thôi, làm một lần cho dứt khoát, thế thôi! Nên noi gương quan thầy Soviet, dù sao thi họ vẫn còn có chút lương tri và thông minh nhiều lắm
Nhiều người Việt đã lầm tưởng ngày 19/8/1945 và ngày 30/4/1975 là những ngày lịch sử của Tự Do và Độc Lập, nhưng sự thật có một thế lực đen trong bóng tối đã đạp đổ vì quyền lợi buôn vũ khí cũa họ, mà người Việt không thể nào hiễu nổi. Nhưng số phận của Đất nước hình cong như chữ S này quả là lắm lận đận và gian truân; 65 năm của miền Bắc và 35 năm của miền Nam VN đã chẳng mang lại ấm no, hạnh phúc cho người Việt mà chỉ có lợi cho thiểu số tay sai của hai miền vì địa vị danh lợi lên nắm quyền lực. Và chính những người tay sai kém hiểu biết nhưng đầy quyền lực này đã a tòng với trục Ma Quỹ đẩy vận mạng của nước VN vào vòng lao khổ